![]() Hiện chưa có sản phẩm |
TỔNG TIỀN: | 0₫ |
Xem giỏ hàng | Thanh toán |
Mã hàng | |
Nhà cung cấp | |
Nhà xuất bản | Hội nhà văn |
Năm xuất bản | 2025 |
Trọng lượng | |
Kích thước | |
Số trang | |
Hình thức | Bìa mềm |
Tôi đã tự hỏi phút hoang trống nào của cuộc đời đã xui Nhung viết những câu thơ “ta từng nghĩ niềm tin như quả/trọn nắng mưa sẽ chín ửng một ngày”. Để đêm nay và nhiều đêm sau nữa, khi bóng tối lòng mình chưa biết chia ai, tôi ngồi rượu với thơ Nhung mà biết dặn mình “bóng núi không là núi/đừng ngã vào mênh mông”.
Nhiều khi muốn thực biết về nhau, cần trùng phùng gặp gỡ. Nhưng đọc nhau cũng là thêm một cách gặp mặt. Ở Nhung dường có cái hạnh của một người ẩn nhẫn. Không phải kiểu gắng nhịn mà là kín đáo và lặng lẽ tỏ bày. Quý quá, người như vậy rất dễ bước vào thơ ca, nghĩa là dễ bước vào “ngôi đền của sự thiện và hiểu biết”. Càng đọc thi tập này, càng thấy người ấy đã tìm được niềm an ủi bên trong mình. Đời sống mỗi ngày rộng mở hơn mà cũng nặng trĩu hơn, hân hoan hơn mà cũng cóng buốt hơn. Thế nên “gặp đêm đen thì thắp đuốc trong lòng” là vậy.
“mơ lửa cháy tâm can/tàn đêm chỉ còn gỉ sắt”, cái hẫng lòng dâng đầy trong thơ Nhung, không phải chỉ là “tiếng bẻ củi hẫng lòng nước sôi” mà còn như “sung một đời buông quả/không chạm nổi đáy ao”. Vẫn bảo, người vội khoác vào xiêm áo thường khó tìm ra lối đi. Riêng Nhung như gốm “khoác chiếc áo màu nâu thổ. Đọc “dần sáng” của Nhung mới hiểu cái giản dị trong ngôn từ có sức mạnh đến nhường nào. Nhung viết làm gì những câu “đã dỗ nín những mùa đông lầm lụi/thế mà giờ òa khóc mưa xuân”, viết làm gì để người ta nghe ra cái xót đau của những niềm mênh mông im lặng. Lẽ nào “tuổi ba lăm ta lại vỡ lòng”…
“mỗi ngày con lại giống cha hơn/từ điều con từng chối bỏ”, đâu phải chỉ có tình yêu thương mới giúp ta đi vào tác phẩm. Thử hỏi, cái lạnh lẽo nào, nghiệt cay nào, đắng đót nào mà nỡ không dừng trước một câu thơ như thế. Thơ là gì nếu không làm cho người ta thương được và đau được, đau như khi biết “thói quen khiến chúng ta không thể giấu mình”. Nhung đã làm tôi nhớ đôi lần với Hà Nội, chưa lâu, bên li cà phê vờ làm ngõ đợi dù không để ngóng một ai, cũng hay, thế lại được nghe “trái hồng chưa kịp ửng cùng thu/tình còn ương ta hái về nghe chát”.
Cho dẫu cuộc đời không phải lúc nào cũng “dần sáng” như cái tựa mà Nhung đã chọn, nhưng ta cứ “giữ ánh sáng nhỏ trong mình”, phải vậy không? Khuya quá rồi. Đã rỗng lòng li rượu. Biết Nhung có vui lòng cho tôi san sẻ giấc mơ làm chú dế hát đêm dù ánh trăng muôn đời vẫn lạnh…
(Lữ Hồng)